CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tổng Giám đốc tỏ tình


 phan 5

 “Vâng, anh chỉ cho em một phương hướng chính, ít nhất em còn biết bắt tay từ đâu.” Đường Hiểu Ân cắn cắn môi, thật ra từ đáy lòng cô cũng có chút gấp gáp, dù sao thời gian không đợi người, đã qua một tuần lễ rồi.
Nếu thật sự cô thua, cô bảo đảm sẽ nôn đến hộc máu.
“Hiểu Ân…….” Lông mày Lương Cảnh Thư nhíu càng chặt hơn.
“Anh Cảnh Thư, chỉ có anh mới có thể giúp em, anh nhẫn tâm mặc kệ em sao?” Cô dùng sức thuyết phục, “Chuyện này không chỉ liên quan đến em, còn liên quan đến tất cả số mạng của bọn trẻ ở cô nhiên viện Mary a!”
Nghe vậy, Lương Cảnh Thư để cây bút trong tay xuống, xoa bóp mi tâm, trong đầu không ngừng tự hỏi nên làm như thế nào mới không phản bội tổng giám đốc, mà có thể giúp Hiểu Ân anh thương yêu nhất.
“Anh Cảnh Thư?” Thấy anh không nói lời nào, Đường Hiểu Ân khó hiểu kêu.
“Anh chỉ có thể nói…….” Suy nghĩ lại, Lương Cảnh Thư trả lời rất hàm súc. “Muốn trong vòng một tháng kiếm đủ ba trăm vạn, cách duy nhất chính là xuống tay với tổng giám đốc.”
“Ah?” Suy luận của cô có vấn đề sao? Tại sao anh Cảnh Thư nói, một chút cô nghe cũng không hiểu?
Xuống tay với Ôn gian thương? Cướp bóc anh ta sao?
“Ba trăm vạn không phải con số nhỏ, do số lẻ đã quá khó khăn, dùng tiền đẻ ra tiền đơn giản nhất, như vậy em hiểu chưa?” Lương Cảnh Thư kiên nhẫn giải thích.
“Không hiểu.” Đường Hiểu Ân lắc đầu một cái. Vốn là nghe không hiểu, bây giờ nghe càng mơ hồ hơn.
“Em phải nghĩ cách khiến tổng giám đốc cam tâm tình nguyện bỏ ra số tiền đó, những cách khác đều uổng phí công sức thôi.”
“Anh Cảnh Thư, anh có thể dùng tiếng phổ thông nói không?” Cô chưa bao giờ cảm thấy mình ngốc, nhưng sau buổi nói chuyện hôm nay, cô cảm thấy mình giống như cành cây thời kì mùa xuân (ý nói rất non nớt)
Ngu ngốc!
“Anh chỉ có thể nói như vậy, anh đã đồng ý với tổng giám đốc không giúp em, nhưng nếu chính em hiểu lời anh dĩ nhiên lại là chuyện khác.” Lương Cảnh Thư lo âu nhìn cô.
Anh rất hoài nghi buổi nói chuyện sâu xa này, cô có thể hiểu được bao nhiêu?
“Anh Cảnh Thư, anh đang nói hàm ý với em sao?” Đầu cô nghĩ sắp nát rồi, vẫn không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh.
Không được! Khó hiểu hơn nữa cũng phải hiểu, thật vất vả mới nhờ anh Cảnh Thư giúp một tay, cô không thể dễ dàng buông tha, cô tuyệt đối muốn Ôn gian thương rút lại những lời nói đó, tận mắt nhìn anh nhận thua.
Tưởng tượng đến cảnh Ôn gian thương nhận thua, cô cảm thấy thật thoải mái.
“Hiểu Ân, đối phó với kẻ gian trá từ xưa tới nay chỉ có một cách…..” Anh không phải nói Ôn Mỹ Phách là người gian trá, đơn giản là luận sự, tổng giám đốc đại nhân a! Xin tha thứ anh nhất thời nhanh miệng.
“Cách gì?” Lỗ tai Đường Hiểu Ân dựng thẳng lên.
“Gậy ông đập lưng ông.”
Có đôi khi, cách thả lỏng người tốt nhất là tắm nước nóng trong bồn tắm xa hoa, tẩy đi mệt mỏi cả ngày, cuối cùng uống ly nước đá lạnh buốt, làn da khoẻ mạnh đẹp đẽ lại dinh dưỡng.
Cách trên không chỉ có phụ nữ áp dụng, ít nhất Ôn Mỹ Phách chính là dùng cách đấy duy trì khuôn mặt tuấn mỹ tinh tế của anh.
Bây giờ mới tắm xong, khó trách Ôn Mỹ Phách tranh thủ lúc rảnh rỗi, thanh thản đọc tiểu thuyết trinh thám nước Mĩ nổi tiếng viết về nữ pháp y, đọc được một nửa cảm thấy khát nước, muốn lấy sữa tươi trong tủ lạnh để uống, trong lúc vô tình liếc thấy Đường Hiểu Ân đứng ở cạnh cửa sổ nhìn cảnh đêm ngẩn người.
Động tác cầm sữa tươi trở nên chậm chạm, mắt Ôn Mỹ Phách hơi nheo lại, nhìn cô tuyệt mỹ lại có vẻ u buồn trên mặt: lòng khẽ động.
Anh thích cô, anh không muốn lừa gạt mình nữa, lần đầu tiên nhìn Đường Hiểu Ân anh đã rất thích, cho nên đối với cô có rất nhiều ngoại lệ, chỉ chưa nói ra mà thôi.
Tựa như anh phá lệ để cô ở trong phòng mình, chỉ vì tham lam muốn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô tức giận.
Ôn Mỹ Phách do dự ba giây, cuối cùng quyết định bình tĩnh, lấy lý do thăm dò tình hình cũng không kỳ quái đi?
“Này!” Cầm hai chai sữa tươi im lặng đứng bên cạnh cô, nở nụ cười rực rỡ chào hỏi cô. “Cho cô.” Anh đưa chai sữa trong tay cho cô.
Ánh mắt Đường Hiểu Ân nhìn anh có chút phòng bị, cũng không có nhận chai sữa tươi trong tay anh.
Anh không ở lầu ba làm việc, tới đây để cáo chúc tết gà sao?
“Không dám cầm?” Ôn Mỹ Phách cười đến rất đáng ghét, “Cô sợ tôi hạ độc bên trong sao?”
Trừng mắt liếc anh một cái, Đường Hiểu Ân tức giận giành lấy sữa tươi trong tay anh.
Đã nói trong từ điển của cô không có chữ “Sợ”, anh nghe không hiểu sao?
“Nơi này cảnh đêm rất đẹp phải không?” Khẽ tựa vào lan can bên cạnh, Ôn Mỹ Phách cười đến không có tâm cơ, cố ý chọn đề tài thoải mái bắt đầu, thỉnh thoảng anh cũng nghĩ ngưng chiến. “Đây là lý do duy nhất tôi mua căn hộ này.”
Vẫn trầm mặc, Đường Hiểu Ân không nói gì.
“Hôm nay thời tiết không tốt, muốn ngắm sao thì không thể, nhưng những ánh đèn trước mắt giống dải ngân hà, ít nhất có thể đền bù một chút tiếc nuối,” Ôn Mỹ Phách uống sữa, giọng nói tự nhiên. “Khi tâm trạng ủ rũ ngắm nhìn những ánh đèn này: tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều.”
“Anh cũng có lúc ủ rũ sao?” Cô không nhịn được mở miệng, cô còn tưởng rằng cá tính anh xấu xa sẽ bách độc bất xâm chứ!
“Chỉ cần là người đều có cảm giác, tôi là người, dĩ nhiên sẽ có lúc ủ rũ khổ sở.” Giống như vấn đề của cô rất thú vị, anh cười nhìn cô.
Lời của anh khiến trong lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác tội lỗi, nhớ tới mấy ngày trước mình đối với anh phê bình mạnh mẽ, Đường Hiểu Ân không được tự nhiên quay mặt, cô không phải là người hà khắc, đơn giản là tức điên mới có thể không lựa lời nói.
“Ba của tôi………. Là người rất rất tốt, tính cách tốt, tính khí tốt, đối với người nào cũng tin tưởng,” thu lại tươi cười, Ôn Mỹ Phách khẽ nheo mắt lại, rất ít khi chủ động nhắc tới chuyện cũ. “Tốt đến mức cả công ty Ôn thị bị vét sạch mà không biết, mãi cho đến khi ông ấy qua đời, Ôn thị chỉ còn lại cái vỏ, mà người vét sạch công ty chính là người ông ấy tin tưởng nhất.”
Không khí hơi kỳ quái, trong khoảng thời gian ngắn Đường Hiểu Ân không biết nên nói gì tiếp, không hiểu cô với Ôn Mỹ Phách như nước với lửa tại sao đột nhiên tán gẫu chuyện xua?
“Sau khi tôi tiếp quản, dứt khoát thay đổi hết, cướp lại công ty Ôn thị khỏi tay của những kẻ thân thích như hổ rình mồi kia, từ đó tôi không tin người tốt có kết quả tốt, càng không tin sự trung thành, bởi vì những điều này tôi đều học được từ ba mình.” Sâu trong đáy mắt Ôn Mỹ Phách nhìn chằm chằm cô, thật giống như muốn nhìn thấu nội tâm cô.
Cô bị ảo giác sao? Cảm thấy lúc này mặc dù Ôn Mỹ Phách vẫn tà ác cuồng hung, nhưng không có thái độ sắc bén đối với cô như ban ngày, giống như đối với cô xấu xa là cố ý diễn cho ai nhìn.
“……………. Cho đến khi gặp cô, chính nghĩa của cô làm tôi mê hoặc,” đầu ngón tay Ôn Mỹ Phách chạm lên tóc cô, chỉ là hành động đơn giản như vậy, lại khiến hô hấp cô cứng lại, “Cô tự hỏi lòng mình, cuộc giao dịch này cô có thể thắng tôi sao? Dùng lương tri và quy tắc như cô nói.”
Hành động của anh cùng giọng nói không hề có sự trêu đùa thích thú, nhưng đôi mắt khép hờ đầy u buồn làm Đường Hiểu Ân muốn chạy trốn, cô hít sâu một hơi, vẫn đứng đó.
Cô không sợ, cô không có lý do gì sợ anh.
“Tôi nhất định sẽ thắng.” Cô cố giữ giọng nói bình tĩnh.
“Phốc! Tôi biết ngay cô sẽ nói vậy, thật là người không chịu nhận thua.” Môi mỏng cười, nụ cười vô hại của Ôn Mỹ Phách lại tái xuất giang hồ, không khí kỳ lạ lập tức tiêu tan, làm Đường Hiểu Ân lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cô cũng phát hiện là chỗ nào không được bình thường, là vì Ôn Mỹ Phách cười! Khi anh không cười, vốn là nhìn có vẻ ma quỷ thâm trầm, quả thật tựa như biến thành người khác!
Cô dám lấy đầu ra bảo đảm, người đàn ông này tuyệt đối có hai tính cách.
“Được rồi! Cô đã thề chắc chắn sẽ thắng, vậy cô có thể nói cho tôi sẽ cô sẽ làm gì chứ?” Ôn Mỹ Phách thuận tay đặt chai sữa xuống, làm bộ rửa tai lắng nghe.
“…………..”
“Tại sao không nói?” Ôn Mỹ Phách tươi cười rạng rỡ, “Cô yên tâm, tôi không có ý xấu muốn phá hỏng, tôi sẽ không làm chuyện không có nhân phẩm như vậy.”
“Tôi còn đang suy nghĩ.” Rất không cam nguyện nói, cô buồn buồn trả lời.
“Vẫn đang nghĩ?” Ôn Mỹ Phách rất kinh ngạc nhíu mày, “Cô đã suy nghĩ mười ngày, còn nghĩ nữa, tôi khuyên cô trực tiếp nhận thua.”
Người đàn ông này nói chuyện không thể cầm thương mang côn sao? Anh cho là cô thích như vậy? Cô cũng muốn nhanh chóng hành động, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách!
“Anh không cần lo lắng, tôi sẽ nghĩ ra cách.” Hít sâu một hơi, cô cắn răng nghiến lợi nói.
Tiền bạc! Một đồng cũng có thể bức tử một anh hùng hảo hán.
Nhìn cô không chịu thua, chính tính cách này của cô làm anh yêu thích không buông tay đi! Tạm thời nhìn cô cố gắng rất nhiều, anh không ngại chỉ cho cô một con đường sống, nếu không anh thắng quá dễ dàng cũng không thú vị.
“Ba trăm vạn không phải số tiền nhỏ, muốn do một mình kiếm thật quá miễn cưỡng, đương nhiên có càng nhiều người chia sẻ càng tốt,” giọng Ôn Mỹ Phách không lớn, lời nói giống như nói cho mình nghe, con ngươi như hắc diệu quang thạch (các nàng tra trên google có đó) nhìn cô cười như không cười. “Tốt nhất có cách làm người ta cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra nhưng không cần trả.” Giọng anh đầy ám chỉ.
“Hả?” Đường Hiểu Ân rất kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, anh đang giúp cô sao? Nhưng anh không nên giúp cô nha! Đây không phải tuyên bố gậy ông đập lưng ông?
Nhưng, anh đơn giản nói một câu làm cô nghĩ thông suốt lời nói của anh Cảnh Thư, thì ra anh Cảnh Thư muốn cô xuống tay với tổng giám đốc, thì ra muốn cô dùng vốn liếng của Ôn gian thương, giống như anh đối phó với mấy công ty nhỏ khác.
Thì ra đây chính là lời anh Cảnh Thư nói, gậy ông đập lưng ông.
“Như thế nào? Cô nghĩ thông chưa?” Anh mỉm cười nhíu mày.
Kinh ngạc nhìn anh nở nụ cười, Đường Hiểu Ân hình như nắm được cái gì, chỉ là còn chưa xác định rõ.
“Đêm đã khuya, tôi đi nghỉ ngơi trước, ngủ ngon.” Thấy cô phản ứng chậm lụt, Ôn Mỹ Phách rất lịch sự cúi người về phía cô nói lời tạm biệt.
Có đôi khi nói rất rõ cũng không đủ, dù sao sư phụ dẫn vào cửa, tu hành một mình thôi.
“Đợi đã!” Thấy anh muốn đi, Đường Hiểu Ân vội vàng tiến lên kéo anh, cho đến khi nhìn trong mắt anh hơi quái lạ, cô mới phát hiện mình cầm chặt tay anh không tha. “Xin lỗi.” Cô lúng túng buông tay.
“Còn có việc gì?” Ôn Mỹ Phách cười hỏi ngược lại.
“Tại sao anh giúp tôi? Tôi nói ——” Đường Hiểu Ân khẩn trương nuốt nước miếng, suy nghĩ rối loạn.
“Anh đâu cần giúp tôi, chẳng lẽ anh không sợ tôi sẽ thắng cuộc giao dịch này sao? Hay là căn bản anh không để tôi vào trong mắt?”
“Tôi có giúp cô sao? Chuyện gì tôi cũng không làm nha!” Anh không để ý cười.
“Anh vốn không phải nói những lời đó, anh có thể để tôi một mình phiền não đến chết, đến cuối cùng cười nhạo tôi không biết tự lượng sức mình.” Đường Hiểu Ân nghiêm túc nói.
Trên căn bản, anh thay đổi liên tục, lúc tốt lúc xấu làm cô sắp điên rồi, anh có thể phút trước giọng điệu ôn hoà cùng cô nói việc nhà, phút sau lại châm biếm cô không biết tự lượng sức mình, khiến cô không biết làm thế nào.
Chẳng lẽ anh không thể biểu hiện dễ dàng đơn giản hơn một chút sao?
Ôn Mỹ Phách híp mắt gương mặt cô đỏ ửng, làm cho người ta muốn cắn một cái cái má phấn mềm mại đó, đột nhiên vừa nghĩ đến liền tiến gần cô. “Đường Hiểu Ân, chẳng lẽ cô cảm kích tôi?” Anh dịu dàng hỏi ngược lại.
Không có cách, coi như anh rất thích cô, nhưng vẫn không có thói quen làm người tốt.
“Đường Hiểu Ân, cô không nên cảm ơn tôi, cô phải chán ghét tôi mới đúng,” chẳng biết từ lúc nào Ôn Mỹ Phách đã đứng quá gần cô, cô có thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm trên người anh. “Cô phải chán ghét tôi mới được.” Câu nói cuối, giọng anh hơi khàn, tựa hồ mang theo sự thương tiếc.
“Ah?” Không hiểu vì sao anh nhất định muốn cô ghét mình? Đường Hiểu Ân không rõ chân tướng ngẩng đầu, lại phát hiện môi mình hình như vừa chạm qua một thứ ấm áp mềm mại, còn có mùi sữa tươi nhàn nhạt.
Mắt cô đột nhiên trợn to, theo trực giác cô lùi lại hai bước, che miệng.
Cô vừa……… có phải hôn cái gì không?
“Không cần hỏi tại sao, dù sao tiếp tục chán ghét tôi là được rồi.” Ôn Mỹ Phách vẫn nở nụ cười như hàng ngày, giống như xúc cảm mềm mại vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
“Anh ——” tim còn đang đập thình thịch, Đường Hiểu Ân kinh ngạc trừng mắt anh, đầu trống rỗng không thể suy nghĩ ý nghĩ trong lời nói của anh.
Môi cô thật sự không chạm qua cái gì sao? Xúc cảm mềm mại vừa rồi rõ ràng là…….. môi của anh!
“Ngủ ngon.” Ưu nhã nói lời chào tạm biệt lần nữa, Ôn Mỹ Phách cầm lấy chai sữa không đi vào nhà, để lại Đường Hiểu Ân đang khiếp sợ cùng kinh ngạc.
Tâm tình của anh rất tốt đung đưa chai sữa không trong tay, ngón tay nhẹ nhàng lau theo hình cung của đôi môi mỏng của mình, hương vị ngọt ngào ấm áp mơ hồ còn sót lại, trong mắt anh nhất thời có một tia ấm ấp.
Tối nay anh nhất thời có lòng tốt nhận được hồi báo a!

Chương 5
Đường Hiểu Ân gần đây trở nên rất bận, trừ việc đi sớm về trễ cùng Ôn Mỹ Phách, cùng anh họ là thư kí tổng giám đốc không thể thiếu công việc, cô cực kì nghiêm túc quan sát những người tiếp xúc với anh, chuẩn bị từ nay về sau không lợi dụng Ôn gian thương. Trừ lần đó ra, đáy lòng cô vẫn cất giấu một vấn đề muốn hỏi——
Đêm hôm đó, môi cô rốt cuộc đã chạm vào cái gì? Nếu thật chạm vào cái gì, đó chính là nụ hôn đầu của cô! Nụ hôn đầu của cô chẳng lẽ mạc danh kì diệu dâng tặng cho Ôn gián thương đáng ghét!
Đáp án này chắc chắn không có cách nào chứng thực, buồn bực trong lòng làm cô sắp hộc máu, làm bộ chuyện này chưa từng xảy ra, đúng tiêu chuẩn làm đà điểu.
Sắp bảy giờ tối, Ôn Mỹ Phách đã đồng ý tám giờ tham gia tiệc party tư nhân trong biệt thự, anh vừa thay quần áo xuống lầu, liền nhìn thấy Đường Hiểu Ân đang làm việc chăm chú mà bỏ bữa tối sắp nguội lạnh.
Anh liếc nhìn cơ hồ còn nguyên thức ăn, mày rậm hơi nhíu lại.
Mấy ngày nay cô cực kì nghiêm túc, thậm chí đối với khiêu khích của anh cũng có thể mắt điếc tai ngơ, cảm thấy hình như cô đã tìm được cách kiếm được ba trăm vạn, ngược lại anh không biết cô muốn làm gì.
Cô quá yên tĩnh, tựa như đứa bé ngoan ngoãn lẳng lặng đi theo sau anh, vô luận anh làm gì, nói gì cũng không thể khiến cô hứng thú, chỉ biết dùng đôi mắt xinh đẹp lành lạnh như nước lại sáng chói như lửa chớp chớp nhìn anh, phản ứng như thế làm anh vừa nghi ngờ vừa mong đợi, giống như trong một đêm cô trưởng thành, không hề bị dễ dàng khiêu khích nữa. Nhưng mà anh không ngại, từ trước đến giờ anh thích khiêu chiến, hơn nữa đối tượng là Đường Hiểu Ân, anh thật tò mò cô ngây thơ với bản chất chính nghĩa có thể thay đổi bao nhiêu.
“Đường Hiểu Ân, gần đây cô giảm cân sao?” Chậm rãi bước xuống lầu, âm lượng Ôn Mỹ Phách không lớn, trong giọng nói mang theo sự khiêu khích.
“Không có.” Vẫn chăm chú nhìn bản ghi chép trong tay, Đường Hiểu Ân cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
“Cô không thấy mình ăn quá ít sao? Chẳng lẽ không ai nói cho cô biết, cô gầy đi rất nhiều sao?”
Kinh ngạc giương con mắt liếc anh một cái, Đường Hiểu Ân không hiểu tại sao anh đột nhiên quan tâm tới cô, bất quá nếu gần đây cô thật sự gầy đi nhiều, bảo đảm không liên quan đến sức ăn của cô, mà là ngày đêm theo anh vất vả.
Cô phát hiện lượng công việc của người đàn ông này nhiều đến kinh người, cơ hồ biến mình thành người máy rồi, lấy tình trạng một ngày ngủ không tới năm tiếng của anh để nhìn, tập đoàn Hán Hoàng có thể trong vài năm nhanh chóng phát triển, không phải may mắn, mà là anh cố gắng đổi lấy.
“Cô không trả lời tôi.” Ôn Mỹ Phách chau mày.
“Được rồi! Cho dù tôi gầy, việc này cũng không đại biểu cho cái gì.” Trả lời qua loa, giống như hiểu rõ nếu cô không lên tiếng đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cô đang đợi, chờ một cơ hội tốt, trong lúc thích hợp để kiếm ba trăm vạn.
Mày rậm nhăn chặt, Ôn Mỹ Phách đối với sự phớt lờ của cô rất không vui, giống như sức quyến rũ của anh không bằng bản ghi chép kia.
“Đường Hiểu Ân, đừng nói tôi không cho cô cơ hội, tôi hỏi cô lần cuối,” Ôn Mỹ Phách thong thả ung dung ngồi bên cạnh cô, biết rõ cô đã có ý tưởng còn cố ý hỏi, muốn cô chú ý đến mình. “Cô có nguyện ý nhận thua không? Nếu hiện tại cô chịu nhận thua, chuyện cũ tôi có thể bỏ qua.” Mắt cười nhìn về phía laptop, không ngờ cô nhanh tay lẹ mắt đóng lại.
“Đừng nghĩ nhìn lén.” Đường Hiểu Ân híp mắt.
“Tôi chỉ muốn cho cô cơ hội.” Ôn Mỹ Phách nhún vai, cười rất vô tội.
Rất muốn bình tĩnh nói chuyện với anh, ánh mắt cố tình không tự chủ được chuyển qua đôi môi mỏng đẹp đẽ kia, nghĩ đến tối hôm đó, suy nghĩ của Đường Hiểu Ân nhất thời bay xa rồi.
“Đường Hiểu Ân, cô có nghe tôi nói không?” Phất tay một cái, gọi suy nghĩ cô trở về, gần đây cô luôn mất hồn mất vía.
“Tôi sẽ không nhận thua, bất kể anh có hỏi mấy lần, anh đừng tốn lời nói.” Định thần lại, Đường Hiểu Ân trả lời như đinh chém sắt, ánh mắt miễn cưỡng dời khỏi môi anh.
“Chỉ nói không thể thay đổi sự thật,” Ôn Mỹ Phách hừ nói. “Cô phải hành động.
“Không phiền anh lo, tôi biết rồi.” Đường Hiểu Ân đứng dậy đem khay thức ăn mang vào bếp, cô hôm nay không thoải mái, người có chút khó chịu, không có hơi sức cùng anh cãi cọ. “Thời gian không còn sớm, không phải anh muốn tham gia party tư nhân sao? Không đi ngay sẽ muộn đấy.”
“…………” Nói thật, bây giờ mặc dù hiểu sự nhẫn nại tự quyết của cô khiến anh rất chờ mong, nhưng anh vẫn thích Đường Hiểu Ân thẳng thắn tự nhiên hơn.
Anh có chút nhớ cô nhanh mồm nhanh miệng.
“Lên đường thôi!” Không nhịn được nhìn khay thức ăn không động tới, Ôn Mỹ Phách xoay người đi.
“Ai nha! Đã lâu không gặp, tổng giám đóc Ôn, gần đây có khoẻ không?” Một người đàn ông trung niên anh tuấn vừa nhìn thấy Ôn Mỹ Phách, lập tức nhiệt tính bắt tay anh hàn huyên, nếp nhăn nơi khoé mắt nhàn nhạt hiện lên.
“Nhờ phúc của ông, gần đây cũng không tệ lắm.” Ôn Mỹ Phách cười đáp.
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, y hương tấn ảnh, ly rượu lần lượt thay đổi, cố ý đè thấp tiếng cười nói tuỳ ý có thể nghe được, Đưởng Hiểu Ân hiểu rõ mình một thân quần áo đen ở trong trường hợp như vậy có vẻ đặc biệt, cô không biến sắc lựa chọn bí mật đứng ở một góc.
Cô cảm thấy thân thể mình không khoẻ. Nhiệt độ bên trong phòng rõ ràng bình thường, cô lại cảm thấy rét run, lòng bàn tay có một lớp mồ hôi lạnh, cảnh vật trước mắt bắt đầu mơ hồ.
Không phải bị cảm chứ? Cô không nhịn được nghĩ. Đã lâu rồi cô không bị cảm.
“Tiểu thư xinh đẹp, đi một mình sao? Cô đến cùng ai à?” Giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền đến, thực tế doạ Đường Hiểu Ân giật mình.
Người đàn ông nói chuyện có thân hình mập lùn, ngón tay ngắn ngủn như bỏng ngô vừa nổ, đỉnh đầu trọc lốc, trên người còn đầy mùi rượu.
Đường Hiểu Ân vốn không thoải mái ngửi được mùi vị ghê tỏm trên người ông ta, đầu càng choáng hơn.
Trực giác của cô muốn tránh xa, không ngờ tay ông ta bắt được cổ tay trắng nõn của cô.
“Cô gái xinh đẹp, tôi đang hỏi cô! Cô đi với ai?” Người đàn ông mê đắm cười hỏi.
Người đàn ông mập lùn trước mắt rất quen mắt, trong lúc nhất thời cô không thể nhớ đã gặp ở đâu, nhưng tối tay khách mời tham gia đều là nhân vật có máu mặt, không có một người nào cô chọc nổi.
“Xin lỗi, mời buông tay.” Cố nén cảm giác bị quấy nhiễu trong lòng, Đường Hiểu Ân rất nhẫn nại mở miệng.
Cô không phải tìm đến phiền toái, có thể nhịn được thì nhịn.
“Trước hết cô trả lời vấn đề của tôi nha! Xem cô không giống khách mời, hẳn là vệ sĩ, tôi muốn hỏi ông chủ của cô có thể tìm được một vệ sĩ xinh đẹp như thế này ở đâu, tôi cũng muốn tìm một người.” Lòng bàn tay người đàn ông mập lùn trơn ướt, nắm chặt cô không thả.
Lời nói trong miệng ông ta đặc biệt bỉ ổi, Đường Hiểu Ân cau mày, bất đắc dĩ không thể rút tay lại.
“Nếu cô không nói, tôi liền lấy cô là được!” Không biết sức lực của người đàn ông mập lùn ở đâu ra, dám kéo cô lên lầu, ông đã nhìn qua rất nhiều phụ nữ, chưa từng gặp một phụ nữ xinh đẹp lại cao ngạo như cô, khiến lòng ông ngứa ngáy khó nhịn.
Đây là party tư nhân, bình thường lầu hai sẽ có rất nhiều phòng trống để khách sử dụng, đây là bí mật mọi người không nói công khai.
“Buông tôi ra!” Đường Hiểu Ân tức giận hét lên, lại kinh ngạc giọng nói của mình yếu ớt khàn khàn như vậy, hơi dùng sức, cổ họng liền đau giống như có lửa thiêu đốt.
“Nhưng tôi không muốn thả cô ra, ngược lại, tôi còn muốn biết nhiều hơn về cô.” Ông ta cười hắc hắc.
“Ông!” Nghĩ muốn đánh lại ông ta, nhưng không làm được gì.
“Thế nào? Cô nói gì tôi nghe không rõ lắm? Nhưng không sao, chúng ta lên lầu từ từ nói chuyện.” Ông ta không chút kiêng kị nói. Lấy thân phận địa vị của ông ta ai dám không nể mặt ông ta? Nếu ông ta nói thích, muốn cô làm tình phụ cũng có thể.
“Tôi nói buông ra!” Rõ ràng chung quanh có người nghe thấy giọng nói của cô, nhưng không có ai giúp đỡ, ánh mắt họ nhìn cô vừa mập mờ vừa quỷ quyệt, còn có thêm phần đùa giỡn.
Giằng co một lúc, Đường Hiểu Ân đầu váng mắt hoa đứng cũng không vững.
“Tôi nghĩ lời cô ấy nói ngài đã nghe rõ, mời buông tay, Lạc nghị viên.” Bỗng chốc, thanh âm nam tính lạnh lùng cất lên, người đàn ông đoạt lại Đường Hiểu Ân đang bị tên đàn ông mập lùn cầm chặt cổ tay, che chở cô ở phía sau.
Đường Hiểu Ân cảm kích ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng âm trầm của Ôn Mỹ Phách.
Lúc anh cười như một thiên sứ thuần khiết vô hại, không nghĩ tới lúc tức giận bộ dáng kinh người như thế khiến đáy lòng người ta sợ hãi.
“Là ai dám phá đám chuyện tốt của ta? Chàng trai, nhìn cậu rất quen, cậu là……” Đã say bảy tám phần, Lạc nghị viên không vui nheo hai mắt.
“Ôn Mỹ Phách,” anh lạnh lùng giới thiệu. “Cô ấy rõ ràng đã cự tuyệt, mời rời đi.”
Anh chỉ đi một vòng để chào hỏi mọi người, trở lại đã thấy Đường Hiểu Ân rơi vào ma chưởng của ông ta, Lạc nghị viên háo sắc mọi người đều biết, hôm nay chủ ý không chính đáng của ông ta thế nhưng đánh vào đầu anh!
“Thì ra là tổng giám đốc trẻ tuổi tài cao của Ôn thị trong truyền thuyết a!” Lạc nghị viên làm bộ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ông ta xoa xoa mặt, không thèm để ý ánh mắt của mọi người. “Thế nào? Cô gái này tới cùng cậu?”
Bàn tay trên eo nhỏ nhắn của Đường Hiểu Ân biểu thị công khai quyền sở hữu, Ôn Mỹ Phách trực tiếp biểu hiện bất mãn ở trên mặt, ngay cả một nụ cười thoáng qua cũng không có. “Cô ấy là người của tôi.”
Cô ấy là người của tôi. Những lời này làm Đường Hiểu Ân giật mình, ngực lại có chút nóng lên.
“Được rồi! Ôn Mỹ Phách, cậu đã biết tôi là ai, nên biết địa vị thân phận của tôi, nếu như cậu chịu nhường cô ta cho tôi, bảo đảm tập đoàn Hán Hoàng của cậu trong tương lai được lợi ích vô cùng, nếu như tôi không nhớ lầm, cậu đang tiến hành dự án khu buôn bán cao cấp phải không?” Lạc nghị viên lấy lợi dụ.
Mềm nhũn tựa vào ngực Ôn Mỹ Phách, nghe Lạc nghị viên đề nghị, Đường Hiểu Ân cau mày.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
pacman, rainbows, and roller s